Nhiều lần nghĩ lại tôi bật khóc vì đã đối xử tệ với anh quá, lại còn quan hệ với bạn của anh. Tôi thấy nhớ anh nhiều hơn, muốn quay về mong anh tha thứ, làm lại từ đầu.
Tôi 22 tuổi, thực dụng nhưng chưa bao giờ lợi dụng ai cả, rất dễ mềm lòng, hay suy nghĩ nhiều, tính tình nông nổi và ngờ nghệch. Cuối năm 2012, một người bạn trai muốn làm quen, hơn tôi 1 tuổi, anh rất tốt, qua thời gian tìm hiểu tôi biết anh yêu mình rất nhiều nhưng anh không được học hành tử tế. Ngay từ hồi đầu tôi đối xử với anh rất tệ, không hề trân trọng tình cảm của anh, ngược lại còn chê bai anh nghèo, không được học hành. Tôi còn đăng status trên Facebook làm anh bẽ mặt. Giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật tệ, anh luôn giúp đỡ tôi mà không hề than phiền.
Bày tỏ tình cảm một thời gian, anh biết tôi không yêu nên lạnh lùng dần, rồi chúng tôi không còn gặp nhau nữa. Thật sự hồi đó tôi không hề thích anh nhưng cũng không dứt khoát, nửa vời như đùa giỡn tình cảm. Tôi đi chơi, nói chuyện như những người yêu nhau nhưng chẳng bao giờ xem anh là người yêu. Tôi thấy mình thật xấu xa khi coi thường anh nghèo, không được học hành tử tế.
Hồi đó tôi đang mải chạy theo mấy trai đẹp, trong đó có Tuấn, người tôi rất thích, chúng tôi đến với nhau nhanh rồi cũng chia tay sau một tháng. Chúng tôi đã quan hệ, Tuấn chính là bạn của anh. Tôi không biết đằng sau sự việc này như thế nào, do bọn họ muốn đùa giỡn hay chỉ tình cờ, tôi trách bản thân thật dại dột, ngu ngốc.
Một năm trôi qua, gần đây tôi nhắn tin nói chuyện với anh, tôi thật sự hối hận, dằn vặt bản thân. Nhiều lần nghĩ lại tôi bật khóc vì đã đối xử tệ với anh quá. Tôi thấy nhớ anh nhiều hơn, muốn quay lại mong anh tha thứ, làm lại từ đầu. Khó khăn lắm tôi mới nhắn tin cho anh, anh trả lời rằng tôi chỉ biết lợi dụng, giờ anh không còn nghĩ đến mấy chuyện trai gái nữa.
Tôi phải làm gì để anh hiểu, để tốt cho anh và không còn thấy day dứt với lương tâm mình nữa? Mong mọi người cho tôi lời khuyên chân thành.