Đó là cách rất nhiều người nói đến anh Pham Van Thoai nào đó, đã khóc và quỳ trước một cửa hàng bán iPhone tại Singapore.
“Quỳ gối khóc lóc là đáng xấu hổ, quá nhục cho Việt Nam”
Luồng ý kiến này phổ biến quá. Nên giờ mình thử theo dõi lại: Công an phát tờ rơi cảnh báo cướp cho du khách, do chưa giỏi ngoại ngữ nên viết sai chính tả: Làm nhục mặt Việt Nam trước thế giới. Du khách nước ngoài bị cướp móc sạch túi, đang bán postcard kiếm tiền đi về: Kinh tởm quá, rồi ai dám đến Việt Nam du lịch nữa? Chặt chém tại Hạ Long, mua con cá giá 1,2 triệu, du khách ngoại kinh hãi – cũng nhục Việt Nam luôn. Cuối cùng, vậy thì cái gì có thể khiến cho Việt Nam khỏi… nhục?
Anh mua iPhone tự bỏ số tiền anh kiếm được ra mua. Trong bài báo ở Singapore có ghi rõ ảnh làm công nhân, lương có 200 đô thôi, nên mất nhiều tiền vậy thì… Xin nói thêm, quốc thể không tặng anh thêm 1 đô la nào để mua iPhone. Tiền này công sức ảnh làm ra, muốn mua quà cho bạn gái. Quốc thể chắc cũng không được ảnh tặng iPhone. Vậy quốc thể là cái gì, có ăn được không? – Hay quốc thể có khuyến mãi ảnh thêm gói bảo hiểm 1 năm 1500 đô để ảnh xách iPhone về an toàn không?
Kết quả là không. Danh dự quốc gia không cho ảnh tiền mua iPhone, nó cũng không hề bảo vệ ảnh khi ảnh bị mất tiền. Xong vì ảnh làm ra tiền bằng mồ hôi nước mắt, ảnh khóc, thì hàng ngàn người bảo ảnh làm nhục quốc thể. Thật là sang trọng quá!
Mấy bạn sĩ diện quốc gia à, để tui nói cho mấy bạn nghe nè. Không cần tới Hạ Long mới có cá bán 1,2 triệu nha, ở Singapore cũng có 1 cửa hàng điện thoại dụ anh khách mù tiếng Anh ký vô hợp đồng bảo hiểm đó. Mấy bạn thấy hem?
Cũng không cần tới Sài Gòn vô phố Phạm Ngũ Lão mới thấy tờ rơi viết sai chính tả nha. Mấy bạn thử đi qua Lào, Thái, Campuchia, Malaysia đi, quốc gia nào ko nói tiếng Anh như ngôn ngữ chính cũng “có quyền” không được giỏi tiếng Anh lắm, viết sai cũng lung tung đó. Sao mấy bạn tự dưng gom tiếng Anh vô quốc thể, danh dự quốc gia làm cái gì vậy? – Bộ không có ai thấy là mấy năm trước chả có con gì đi phát tờ rơi cảnh báo cướp, nay mấy bạn công an đã làm việc mấy bạn ấy cần làm, và làm đúng – ít ra là đứa du khách cầm tờ giấy sai chánh tả đó cũng biết có cướp mà! – Mấy bạn sĩ diện quốc gia có đứa nào viết tờ rơi tiếng Anh đúng chính tả viết văn hay chữ tốt đem tặng cho du khách không?
Bạn trai nào anh hùng, có thể cười chê anh Pham Van Thoai kia yếu đuối quá, khóc trước phụ nữ kìa. Mấy bạn gái nào dịu dàng, có thể nghĩ hóa ra có anh chàng thương cô người yêu vậy, chưa giàu lắm mà chiều bạn gái ghê. Chứ còn vui lòng đừng có đem cái quốc thể kinh tởm mắc ói của mấy bạn ra để sỉ nhục một người Việt gặp một chuyện rắc rối ở nước ngoài. Chuyện đó không có khiến người Việt Nam bự thêm, bằng cách sỉ nhục những người Việt Nam khác. Nhớ nha, quốc thể không có đóng góp tiền mua iPhone 6 đâu!
Tại sao họ chửi vậy?
Vì sao người ta thích gầm lên như vậy với những chuyện “danh dự quốc gia” như vậy?
Trong xã hội nào mà gương mặt của một người, hầu hết thể hiện ra ngoài bằng sĩ diện, thì vô hình chung, họ cho rằng tất cả những gì có liên quan đến sĩ diện, đều dính miếng đến họ. Anh ta quỳ xuống – anh ta là người Việt – anh ta làm mất mặt họ! – Những kẻ này chẳng có gì đeo lên mặt cho đẹp, ngoài cái mác “người Việt tự hào” nên thấy đứa nào trót dại quá, liền đẩy nó ra làm nỗi nhục, để mình khỏi mất mặt, dơ mặt.
Hành vi quỳ khóc được những kẻ đeo mặt nạ lập tức gọi tên là “lòng tự hào dân tộc” – dù thứ lòng này không ăn được nhưng lòng heo chiên giòn hay lòng gà xào mướp. Nhưng thôi, tự hào là phải chửi.
Thay vì nhìn nhận mọi chuyện một cách bình thường như anh Gabriel nào đó đang đi kêu gọi donate 1 USD cho bạn Pham Van Thoai có iPhone – nghĩa là cửa hàng bán máy cũng sai, chứ không phải chỉ có anh Pham van Thoai sai, họ nổi cáu và chửi anh. Họ chửi anh này nghèo mà đua đòi (nghèo mà, dám mua iPhone 6, cho mày chết). Vậy là một người ít tiền, nhờ tiết kiệm, cũng không nên có quyền mua iPhone 6 – thật là đáng chết!
Họ chửi anh này ngu, ngu mới ký vô hợp đồng, dốt tiếng Anh mà bày đặt mua iPhone 6. Vậy là nếu một người không đủ năng lực ngôn ngữ, họ không nên có quyền mua điện thoại, dù có để dành đủ tiền. Rõ ràng cái cửa hàng đó đã “dụ” 1 người nói tiếng Anh không rành (chắc chắn chuyện này sẽ thể hiện qua việc anh giao tiếp tại cửa hàng) ký vào một hợp đồng – trong khi đó không có đủ năng lực với ngôn ngữ cũng tạo ra rào cản để anh tự bảo vệ quyền lợi của mình. Nhưng dốt tiếng Anh thật là đáng chửi, anh mua iPhone này khá giống cô Lý Nhã Kỳ, trót nói tiếng Anh hơi dở, nên bị cả một quốc gia chửi là ngu.
Họ chửi anh này đua đòi, trai gì mà sĩ hão, ngu, mua iPhone tặng gái chi rồi quỳ cho nhục. – Vậy là đàn ông có đủ tiền mua điện thoại tặng bạn gái thì là ngu. Vậy mua iPhone tặng vợ mới là ko ngu, còn tặng bạn gái là ngu. Vậy đó.
Thay vì nhìn và nhận xét mọi chuyện một cách rõ ràng, cảm thấy đáng lo ngại cho việc đi nước ngoài mua iPhone hay cảnh báo mọi người cần cẩn thận khi mua máy ở cửa hàng kia, họ chỉ xoáy vô chửi cho đã miệng, cười cho sướng với anh nạn nhân đã làm ra tiền bằng sức lao động của mình và muốn tặng điện thoại cho bạn.
Đó là một nỗi nhục quốc thể.