Trúng số độc đắc
Cuối năm 2010, tôi lên xe hoa, lúc đó tôi đã ngoài 30. Người mà tôi chọn làm chồng lớn hơn 4 tuổi, là trưởng phòng của một công ty con trong ngành dầu khí. Chúng tôi đến với nhau không phải do tiếng sét ái tình hay lấy đại, lấy vội để thoát khỏi hội FA (forever alone - độc thân mãi mãi) vốn ngày càng đông đúc theo nhịp sống đô thị.
Cả hai trước đó đã là bạn trên facebook khá lâu. Sau khi gặp nhau ngoài đời, chúng tôi mới tiến tới tìm hiểu rồi kết hôn. Tôi khi đó rất hạnh phúc nghĩ rằng bao nhiêu năm tìm kiếm, cuối cùng, tôi đã chọn được một bờ vai để nương tựa, khi buồn, khi cô đơn ở thành phố đông dân và hối hả này.
Anh không quá bảnh trai nhưng luôn là số một trong mắt bạn bè tôi. Anh khá "nice", bất kể những yêu cầu gì của tôi dù hợp lý hay vô lý đều được anh đáp ứng. Chẳng hạn tôi đang đi học ban đêm, lỡ quên không mang theo tài liệu, chỉ cần điện cho anh, dù là đang đá bóng, đang bận việc riêng, anh đều sắp xếp để về tìm và đưa chúng đến cho tôi ngay lập tức. Anh chăm lo cho tôi từng ly, từng tí, mỗi cái hắt hơi sổ mũi của tôi đều được anh quan tâm khá kỹ. Ai cũng bảo tôi trúng số độc đắc.
Thế nhưng, khi cuộc hôn nhân gần bước qua giai đoạn nửa năm, tôi bắt đầu bị khủng hoảng. Số lần anh 'sờ' đến tôi không quá 2. Lần đầu là khi cưới nhau được 1 tuần. Lúc đó tôi nghĩ rằng trước cưới, anh không 'đụng đậy' ngoài những cái ôm, hôn là do anh tôn trọng mình; những ngày đầu của hôn nhân là do anh quá mệt mỏi. Sau lần đầu tiên, mà tôi chưa kịp cảm nhận được điều gì, mãi đến 3 tháng sau, trong một cơn say, anh mới... làm chồng lần nữa.
Tôi bắt đầu cảm thấy nặng nề kinh khủng. Tôi hoang mang không biết anh không bình thường hay là tôi, vì ngoài chuyện đó, anh yêu tôi hết mực. Nghĩ chuyện tình dục khá riêng tư, tôi không dám hỏi bạn bè, đồng nghiệp, chỉ âm thầm chấp nhận. Những lúc vợ chồng vui vẻ, tôi cố gắng khuấy động... phong trào.
Thế nhưng, đáp lại nụ hôn của tôi là một bàn tay lạnh ngắt hờ hững ve vuốt da thịt tôi cho có lệ. Không một chút cảm xúc. Và, mặc cho tôi múa máy, "cậu nhỏ' của anh vẫn cứ ngoan ngoãn... nằm im. Tôi tắt đài, quay lưng ngủ.
Bạn thân chung giường
Một năm như thế trôi qua, đến chừng không chịu đựng nổi, tôi bảo anh đi khám bệnh. Anh nghe rồi ừ hử, hứa hẹn. Tôi lại chờ, lại hy vọng vì tôi yêu anh rất nhiều. Tôi lại hối thúc, anh lại hứa hẹn. Tôi khóc. Anh vỗ về, tự trách bản thân, 'tại anh hết, anh xin lỗi bé'. Có những lúc anh cố gắng cho tôi 1 lần an ủi. Đôi lúc tôi tự sỉ vả mình, anh tốt thế cơ mà và tôi đói... sex đến vậy sao. Tôi có thể gạt chuyện đó sang một bên để sống vui vẻ với anh không.
Sang năm thứ hai thì tôi giảm gần 10 ký lô. Ai cũng xúm lại hỏi han vì sao, có gặp khó khăn gì với công việc hay không. Chẳng ai hỏi han tôi có gặp rắc rối gì với anh hay không, bởi chúng tôi là một cặp quá hoàn hảo trong mắt mọi người. Chả ai nghĩ tôi vừa gào khóc, vừa ra tối hậu thư: "Anh không đến Bình Dân khám, chúng ta chia tay".
Sang năm thứ ba, tôi vẫn không chia tay được vì chúng tôi vẫn yêu nhau đến thế cơ mà (trừ sex). Dù rằng, tôi đã xới tung trên mạng chỉ để có câu trả lời. Anh là dân đồng tính ư? Tôi không cho là như vậy vì ngoài giờ làm, anh luôn có mặt ở nhà, đi đâu cả hai cũng đi chung. Câu trả lời chỉ có thể là anh bị bệnh nào đó khiến "cậu nhỏ" và dây thần kinh cảm xúc của anh "bất hoạt".
Năm thứ tư, tôi vẫn ở chung phòng với anh, vẫn nắm tay anh mỗi khi đi đâu đó. Nhưng khi nhận được tin nhắn của anh vào kỷ niệm ngày cưới: "Vợ ơi, anh yêu em mãi mãi" - tôi trả lời "chúng ta chỉ là bạn thân chung giường, không phải vợ chồng".
Tôi đang làm thủ tục ly hôn, sau 4 năm nghiền ngẫm, dự định, suy nghĩ lại, cân nhắc...
Bởi tôi cần ai đó công nhận tôi là một người đàn bà cơ bản. Tôi không cần đóng gói và vác chồng mình đến phòng khám nam khoa.
Tôi cũng cần những đứa con xinh xắn. Vợ chồng tôi sẽ tìm mọi cách để trốn con mỗi khi muốn... yêu nhau say đắm.
Bạn có suy nghĩ gì với câu chuyện của chị N.B.C hay những vấn đề về tình dục trong hôn nhân? Hãy gửi phản hồi. Chúng tôi trân trọng cảm ơn những ý kiến đóng góp, chia sẻ của bạn.